
Tổ ong cổ được làm bằng rơm vào năm 1890, được tìm thấy tại 1 vùng quê
ngoại ô nước Mỹ. Tại các vùng nông thôn mát mẻ và ong có thể phát
triển, người ta sẽ úp nó lên một mặt phẳng như đá hoặc gỗ, than tổ có 1 lỗ để
ong ra vào. Tổ ong này vẫn được sử dụng ở Ai Cập và Siberia, nó được làm từ hỗn
hợp bùn không nung, rơm và phân gọi là “xiên”. Được cho là lần đầu tiên được sử
dụng ở Ireland, ban đầu chúng được làm từ wicker trát bùn và phân nhưng sau
thời Trung cổ hầu như tất cả đều được làm bằng rơm. Ở Bắc và Tây Âu , xiên được
làm bằng những cuộn cỏ hoặc rơm. Thông thường đàn ong phải tạo ra tổ ong của
riêng mình, tổ ong được gắn vào bên trong. Tuy nhiên tổ ong kiểu này có
hai nhược điểm: những người nuôi ong không thể kiểm tra để tìm sâu bệnh và việc
lấy mật rất khó khăn và thường dẫn đến việc phá hủy toàn bộ đàn ong. Vì thế mà
về sau người ta còn làm nắp trên đỉnh của nó. Loại tổ ong này trước đây cũng
phổ biến ở Anh và 1 số nước phương Tây, thậm chí nó còn xuất hiện trên tranh và
tác phẩm điêu khắc thời bấy giờ. Năm 1998, hầu hết các bang của Hoa Kỳ đã cấm
sử dụng xiên que vì chúng không thể được kiểm tra về bệnh tật và ký sinh trùng.